phim duong son dai dia chan
Tôi 35 tuổi, sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo miền Trung, tuổi thơ bị đánh cắp vì thiếu vắng hình bóng người cha ngay thủa lọt lòng, tôi hưởng trọn tình thương của mẹ và người dì ruột (hai chị em ở vậy nuôi tôi khôn lớn). Biết hoàn cảnh khó khăn nên tôi sớm ý thức được bản thân, vượt qua tất cả thiếu thốn, rồi cũng lấy được tấm bằng đại học Sư phạm. Ra trường công việc gặp rất nhiều khó khăn, tôi phải đi nhiều chỗ để tìm việc, và cũng có việc ổn định tại một huyện miền núi phía Tây của tỉnh, cách gia đình khoảng 50 km.

Ngày tôi lên đường nhận công tác cũng là thời gian tôi sắp sửa có vợ. Rồi tôi lập gia đình năm 2009, cuối năm đó vợ chồng sinh được một cậu con trai, cuộc sống lúc đầu còn gặp nhiều khó khăn vì đồng lương rất hạn hẹp. Vợ chồng công tác hai nơi (vợ tôi công tác ở huyện nhà) nhưng chúng tôi thường xuyên liên lạc, cuối tuần về gặp nhau rất hạnh phúc, nhất là khi có con trai, cuộc sống cứ êm đềm trôi nếu không có điều đó xảy ra.

Do công việc chưa ổn định nên vợ tôi phải chuyển công tác đến một cơ quan khác để chờ cơ hội xét tuyển viên chức. Thời gian đầu bình yên nhưng sóng gió nổi lên khi vợ tôi bị cô bạn les cùng cơ quan tấn công. Vợ tôi không làm chủ được bản thân, sa vào cô ấy. Cũng nói thêm sau khi cưới nhau tôi biết được gia đình vợ có phần coi nhẹ gia đình tôi nên ít khi vợ về gia đình tôi vào dịp cuối tuần hay giỗ chạp. Đây là vấn đề làm cho tình cảm vợ chồng dần dần sứt mẻ do vừa xa cách về công việc, vừa áp lực về kinh tế. Có lẽ vì lý do đó mà vợ tôi và cô ấy đã lao vào nhau.

Phát hiện vợ như vậy, tôi và gia đình cùng cơ quan động viên, tìm cách giải thích nhưng hầu như kết quả không khả quan, vợ tôi vẫn không dứt ra được. Từ ngày ấy hầu như vợ không còn quan tâm đến tôi, và gia đình nữa, chỉ biết bản thân và con. Tôi như một cái bóng trong nhà, cuối tuần về căn nhà trọ chỉ còn tình cảm với đứa con. Tâm trạng cuối tuần mong muốn được về nhà để gặp vợ con ngày càng mất dần dù lương của tôi vẫn cung cấp đầy đủ cho vợ để nuôi con, tôi chỉ giữ một phần chi tiêu cá nhân.

Gần hai năm nay vợ chưa bao giờ gọi điện hỏi thăm tôi sống trên này ăn uống ra sao, làm việc thế nào, mỗi khi buồn bực công việc tôi cũng không biết tâm sự cùng ai, tình cảm vợ chồng giờ hầu như không còn nữa. Tôi biết với vợ lúc này chỉ cần tiền để trang trải cuộc sống và nuôi con chứ không còn quan tâm đến chồng và gia đình chồng nữa. Tôi đã viết đơn ly hôn năm đến bảy lần rồi nhưng vì thương con nên chưa gửi ra tòa.

Tôi đã gặp một người con gái khác trong một sự kiện do cơ quan tôi tổ chức, ban đầu hai anh em tâm sự với nhau như người bạn, chia sẻ những khó khăn trong cuộc sống, công việc. Thời gian tôi đau khổ nhất cũng là lúc em động viên, chia sẻ với tôi nhiều nhất, từ những dòng tin nhắn trên Facebook, mạng xã hội Zalo, rồi tình cảm lớn lên khi nào không ai hay biết. Lúc tôi cô đơn nhất em đã âm thầm đến bên dù biết tôi đã có vợ con. Em yêu tôi không một chút danh lợi, bằng cả tấm chân tình của một người con gái, cái quý giá nhất của người con gái em cũng trao cho tôi. Tôi nói với em là sẽ giải quyết mọi chuyện gia đình êm đẹp, sẽ xin gia đình tạo điều kiện để đến với em.